Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2016

Wild flower



Cảm xúc ngày càng đi đâu mất tiêu. Mỗi lần vào thăm blog nhưng lại không biết viết gì mới đúng với cảm xúc của bản thân.

Tự nhiên hôm nay thấy thương bản thân mình quá đỗi..

Thứ Ba, 6 tháng 12, 2016

Khi mọi thứ đã quá muộn màng..


Tôi biết anh có người yêu cũng được một tuần. Thấy anh công khai hình ảnh trên facebook, tôi vờ như không thấy nên tôi chẳng nhấn "like".
Hmm...không biết giờ trong tôi được gọi là gì nhỉ? Gọi là đau quặn thắt thì cũng không phải, hay giận anh thì càng không. Tôi và anh quen biết tính đến hiện giờ cũng đã được 3 năm. Tôi cũng biết được chắc sẽ chẳng có cơ hội nào dành cho tôi vì dạo đây tôi và anh ít nói chuyện. Anh chẳng còn nhắn tin cho tôi trước nữa, nếu có thì cũng ít lắm. Tôi thấy vậy nên tôi cũng chỉ biết im lặng, chẳng dám nói cho anh ấy biết rằng "Tôi thích anh ấy. Tôi không xem anh ấy là anh trai". Nhưng giờ có muốn nói thì tôi cũng chẳng còn cơ hội nào để nói nữa, vì giờ đây trái tim anh đã thuộc về một nơi khác.
Nghĩ cũng thật buồn cười.. Hóa ra, từ trước đến nay chỉ có một mình tôi tưởng bỡ, chỉ có một mình tôi ôm mộng, chỉ có một mình tôi lặng lẽ nơi này.. Thử trường hợp nếu tôi nói với anh biết rằng trái tim tôi như thế nào, nó có hình hài gì, thì không biết sẽ như thế nào nhỉ? Không biết anh có hiểu không.. Điều đó tôi không chắc nữa..
Tay tôi run, tôi không tin vào mắt mình, tôi không tin được sự thật là anh có người yêu. Tôi ước giá như tôi không nhìn thấy những thứ ấy, thì bây giờ trái tim tôi chẳng phải yếu mềm thế này..
Tôi im lặng. Một ngày. Hai ngày... Cho đến một tuần sau, anh hỏi tôi:
- "Anh có bạn gái rồi em buồn không?"
Tại sao anh lại hỏi một câu thừa như thế đối với tôi chứ. Buồn. Thực sự rất buồn. Nên tôi chẳng ngại gì nên tôi trả lời một từ "Có" cho câu hỏi của anh. Tôi biết dù tôi có trả lời như thế nào, hay là có nói cho anh biết rằng tôi thương anh ấy thì cũng chẳng thay đổi được gì nữa..
Anh hỏi tôi tiếp: "Còn bây giờ?". Còn bây giờ gì chứ, câu trả lời của tôi vẫn chưa đủ để anh hiểu sao. Trước, sau và bây giờ tôi đang rất rất buồn, chỉ một mình tôi tưởng bỡ.
Anh nói tiếp: "Thì vẫn thương em như em mà". Thì đúng mà, anh vẫn thương em, thương em như em, như một cô em gái nhỏ.
Tôi chỉ biết nói được một câu tử tế: "Thấy anh hạnh phúc với hiện tại bây giờ là được rồi, vấn đề là ở em thôi." Tôi còn kèm theo cái biểu hiện cảm xúc cười toác miệng lên. Nhưng lòng tôi chẳng cười nổi giống như cái biểu hiện cảm xúc đó. Mắt tôi bắt đầu cay cay nhưng chẳng thể khóc nổi. Tôi nói "Thấy anh hạnh phúc là được rồi", câu nói đó thật ngu xuẩn. Điều tôi tệ, kinh khủng nhất đối với những người yêu thương không trọn vẹn như tôi, đó là thấy người mình thương đang hạnh phúc bên ai khác không phải là mình. Đó là một câu nói ngu xuẩn. Tôi không hiểu sao lúc đó tôi lại nói như vậy..
Và rồi cuộc nói chuyện của chúng tôi đi vào ngõ cụt. Tôi không biết nói gì thêm nữa, chỉ biết nói câu "Chúc anh ngủ ngon!". Và anh cũng "Chúc em ngủ ngon!" và dặn tôi học bài.
Thế là chúng tôi kết thúc tại đó. Còn bao nhiêu là cảm xúc, bao nhiêu là điều mà tôi chưa nói và anh chưa biết. Anh nói "Biết em cũng biết thêm nhiều vấn đề, em cũng dễ thương". Em dễ thương, đó không phải là điều để anh biết. Anh luôn nhẹ nhàng, luôn tử tế với em. Luôn nghĩ tốt cho em, luôn quan tâm em, luôn lắng nghe những chuyện thường nhật của em. Luôn lắng nghe mỗi khi em có chuyện gì xảy ra. Chính vì anh luôn ấm áp, anh luôn nhẹ nhàng với em nên em mới có tình cảm với anh từ lúc nào em không biết. Đã có nhiều lần em muốn nói cho anh nghe, nhưng em chẳng có đủ can đảm để nói vì sợ kết quả lại làm em thất vọng, và mối quan hệ của chúng ta sẽ không còn được như trước. Em sợ mất mối quan hệ giữa chúng ta nên em đã không dám nói cho anh nghe. Cũng vì em tự ti nên bây giờ chỉ có một mình em ôm mớ cảm xúc hỗn độn này...
"Anh thực sự biết điều gì mà phải không?"

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

Trở trời trở gió.


Hôm nay tôi nhập viện. 
Trở trời trở gió nên cứ đau nhức, đã vậy thêm cái căn bệnh nổi ngứa "mề đay". Nó được mùa nên cứ nổi lên dề dề làm tôi ngứa khổ hết cả người! 
Tôi nhập viện từ lúc trưa, chuyền nước, xét nghiệm máu, tiêm ngừa vì gan của tôi có vấn đề. Hiện tại tôi đang bị "viêm gan siêu vi B", sợ di căn sang "viêm gan B" nên tôi phải tiêm ngừa trong vòng 3 tháng. 
Cộng thêm đau nhức cơ thể và chảy máu cam, nó làm tôi muốn kiệt sức. 

"Tụi nó được cơ hội nên thay nhau hành tôi đây mà! Thương cái thân tôi quá!"

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2016

Điều con lo sợ..

Cách đây 3 hôm, đúng hơn là đêm khuya bố tôi đột nhiên lên cơn hen phải cấp cứu. Thường ngày nếu lên cơn hen là bố có chai thuốc xịt vào là hết, nhưng hôm đó lại không có khả quan gì mấy. Nhưng một mực bố không chịu vào viện, mẹ phải nói mãi mới chịu đi. Vào phòng cấp cứu, bố phải dùng đến máy xịt mới hết. Tôi đi học xa nhà, mẹ sợ tôi lo nên chẳng gọi nói cho tôi biết. Hôm sau tôi gọi điện về nhà thì mẹ mới kể.

Lúc mẹ nói thì tôi chẳng "xụt xịt", một hồi tôi gọi cho bố hỏi thăm bố vì bố đi trực. Tôi hỏi "Sao rồi bố? Đỡ hơn chưa?"
Bố trả lời: "Đỡ rồi nha, đừng lo nha con gái!".
Tôi lại gặng hỏi tiếp "Bố đang làm gì đó?".
Thì bố nói: "Bố đang xịt thuốc vào cho dễ thở".
Nghe đến đây tôi chỉ muốn chạy về nhà với ông, thực sự lúc đó tôi cũng chỉ nói được "Có sao không bố?".
Điều khiến tôi khóc vì bố nói "Bố không sao đâu, ở đó cố gắng mà học hành đi nhá!".
Lúc ấy tôi bắt đầu ứa nước mắt chẳng nói được gì. Lòng tôi thương bố, lo sợ, sợ một điều gì đó sẽ đột ngột xảy ra.
Tôi khóc cả đêm, cứ nghĩ ngợi lung tung. Hằng đêm tôi luôn cầu nguyện cho bố và mẹ được thật thật thật thật thật thật nhiều sức khỏe, thật thật thật thật khỏe mạnh. Chỉ như thế thôi cũng quá đủ với một đứa con như tôi. Tôi chỉ ước, chỉ mong rằng sẽ luôn thấy nụ cười của cả hai và anh trai. Con thực sự...

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016

Thương đâu cho hết.

Bức ảnh chụp vào một ngày hè ở Nghệ An năm 2016


Hôm nay đến định kỳ bố đi khám bệnh. Mẹ bảo bố sáng nay ra bệnh viện mẹ làm để xét nghiệm máu và khám tổng quát xem sức khỏe như thế nào.

Làm tôi nghĩ đến chuyện của 2 năm trước, dở khóc dở cười với bố. Vì trước đây bố tôi là một con "sâu rượu", nên cả nhà tôi rất lo cho sức khỏe của ông. Tôi còn nhớ rất rõ, sáng ngày hôm ấy tôi với bố đi ra bệnh viện để bố khám tổng quát. Lúc xét nghiệm máu xong, bác sĩ Ân nói rằng bố tôi bị "gan nhiễm mỡ", "men gan cao", cộng thêm chuyện bố tôi bị hen xuyển từ lúc bố 16 tuổi bữa nay lại tái phát. Thế là tôi với bố về nhà, trên đường tôi lo cho bố, thương ông kinh khủng. Hic. Trưa mẹ đi làm về, tôi phụ mẹ nấu ăn, rồi mẹ mới kể nhỏ với tôi rằng "Trước khi khám, mẹ nói với b.sĩ Ân là nói với bố mày là bị gan nhiễm mỡ, men gan cao". Ôi trời ạ! Hóa ra mẹ tôi muốn dọa cho bố để ông không phải nhậu nhẹt nữa. Thế là từ đó đến giờ, bố vẫn tin rằng mình bị "bị gan nhiễm mơ", "men gan cao", haha.

Thế là cũng đã được 2 năm rồi, bố không say sỉn. Có lúc bố uống chút ít vì công việc, tiệc tùng. Bình thường bố không say thì bố không hút thuốc (trừ khi nào say mới hút, còn nếu không say thì đừng hòng bố hút 1 hơi, haha), không uống cà phê như bao người đàn ông khác. Bố mang trong mình căn bệnh hen xuyển nên lúc nào trong người cũng có chai xịt mũi.

Sáng nay bố ra bệnh viện của mẹ làm để xét nghiệm máu, tôi ở nhà trông ngóng, lúc bố về tôi liền hỏi rằng "Kết quả sao rồi bố?". Bố nói là không sao. Tôi vẫn thấy lo, hoài nghi lời bố nói nên trưa mẹ đi làm về tôi liền hỏi mẹ, mẹ cũng bảo "Không sao, tốt hết!", nói xong mẹ ngoảnh mặt vào nhà nói to "Nhờ tôi hết đấy nhé! Chứ không thì còn lâu!". He he. Mẹ nói đúng mà, nhờ có mẹ nên bố mới được như thế, suốt thời gian qua mẹ chăm bố hết mực, kèm cặp bố, bồi bổ cho bố, lúc bố ốm đau mẹ luôn có sẳn thuốc trong nhà (vì mẹ làm trong bệnh viện nên lúc nào trong nhà tôi cũng có thuốc đầy đủ), vân vân, mây mây,...

Đến bây giờ, tôi thực sự cảm ơn bố, vì ông 2 năm trước ông đã tin lời bác sĩ nói và không hề biết chuyện của mẹ và tôi giấu bố. Thực sự cảm ơn bố! Đối với tôi, ông là cả một bầu trời.

Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2016

Đông

Nó cứ như một giấc mơ, một giấc mơ mà em không thể chạm đến. Giá như chúng ta có thể đến gần nhau hơn một chút nữa..

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2016

Vì là người đến sau, mãi mãi cũng chỉ là người đến sau.


Những ngày em chơi vơi. Những ngày em không biết mình phải đi đâu, làm gì, phải bấu víu vào đâu để bản thân không bị cuốn tuột đi mất. Những ngày em biết, em vẫn cô đơn..

Người đến sau, yêu nhưng không thể làm gì..
Yêu nhưng không thể nắm tay ai đó và cùng bước khi muốn.
Yêu nhưng không thể níu tay, ôm từ phía sau như những người yêu nhau vẫn thường hay làm.
Vì em là người đến sau, nên em cũng chỉ mãi mãi là người đến sau...

Thứ Hai, 24 tháng 10, 2016


Em có một vết thương lòng ký gửi trong quá khứ. Vì nó đau đớn, vì nó xấu xí nên em muốn mượn chiếc mặt nạ để giấu đi..

Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2016

Nắng trong màu mắt em.


Sau bao ngày mưa gió, không có lấy một giọt nắng vào cuối chiều. Thì hôm nay nắng đã xuất hiện trong màu mắt của tôi.
Giọt nắng cuối chiều  nhè nhẹ cứ lung linh trong lá xuyên qua ô cửa sổ và phả phất vào lòng tôi, mang một chút hơi ấm cho trái tim băng giá và hong khô giọt nước mắt đang còn hoen trên bờ mi.

Tôi đang gặm nhấm nỗi cô đơn trong căn phòng tối tăm chỉ len lỏi một chút ánh sáng. Và rồi tôi bắt đầu nghĩ đến người đã và đang làm cho trái tim tôi bồi hồi, xao xuyến, rung động.

Thứ Tư, 19 tháng 10, 2016

My life is my life. ♥


Từng ngày cứ trôi qua theo dòng đời tấp nập, tôi cứ chạy theo cuộc sống với hàng trăm bộn bề, vội vã. Không kịp dừng chân để chờ ai đó có thể gần kề.

Đôi khi tôi cứ tự hỏi lòng có phải mình đi quá nhanh hay không? Bởi vì thế chẳng có ai có thể đuổi kịp, bởi vì quá vội vã nên tôi đã cô đơn trong suốt thời gian đó sao? Phải chăng đã quá mạnh mẽ để có thể không cần dựa vào một bờ vai vững chãi của một ai đó, nắm lấy đôi bàn tay to lớn của ai đó chăng?

Đơn giản chỉ là tự yêu lấy bản thân mình, tự chăm sóc bản thân mình mà thôi! Tiền tự tiêu, thuốc tự uống, đẹp tự ngắm, tối tự chúc ngủ ngon, sáng tự chúc ngày mới vui vẻ, đi học tự đi học,... Thế là đã hết một ngày rồi!

Thứ Ba, 11 tháng 10, 2016

Người yêu chưa có, gió lạnh đã về.


Một mình trải qua mùa đông, trải qua những ngày lạnh lẽo và có hơi chút cô đơn. Nếu nghĩ thì cũng tủi thân thật, nhưng xét cho cùng thì đó cũng là một điều thú vị đó chứ. Haiz..mà có một sự thật vẫn không bao giờ thay đổi được đó là "người yêu thì chưa có mà gió lạnh đã về".

Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2016

Đừng khóc nữa được không em?


"Đừng khóc nữa được không em? Vì giọt nước mắt ấy sẽ càng làm em trở nên yếu đuối, sẽ khiến em trở thành một kẻ đáng thương trong mắt người đời, là người con gái hèn nhát trước những thách thức và khó khăn. Bây giờ trông em thật đáng thương!"

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2016

Khi tôi 20.


20, một nửa của người lớn, một nửa còn lại là của trẻ con..
Một nửa vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vỏ bọc yếu mềm, để mạnh mẽ lên từng ngày.
Một nửa muốn nằm yên trong vỏ bọc của bố mẹ, không tranh đua, không vội vã với những người qua đường.

Có lúc tôi lại sợ cô đơn. Những năm tháng của thời sinh viên dần dần trôi qua mà tôi không biết mình cần gì, muốn gì. Chỉ biết cắm đầu vào học, học, học chỉ để gắng lấy được học bổng, gắng làm bố mẹ an lòng.
Có những ngày tôi cảm thấy thế giới bên ngoài quá rộng, quá nhiều mối quan hệ phải nuôi nấng, phải giữ chặt trong khi đó thế giới của mình lại quá nhỏ bé. Cứ nghĩ yên lặng trong thế giới của mình là an toàn, thế  mà có lúc lại gần như nghẹt thở, cô đơn cứ len lỏi rồi đan chặt vào tim.

Bây giờ tôi đủ để thấy được cuộc sống chẳng còn là màu hồng nữa. Những mộng mơ tắt lịm. Ánh mắt lúc nào cũng hoài nghi. Những mối quan hệ từng chút từng chút một không còn nữa. Thất vọng nhận ra rằng những yêu thương tin tưởng cho đi chẳng chút nào xứng đáng.

Vẫn biết rồi sau những vấp ngã, những thất bại, những đau đớn rồi người ta cũng phải trưởng thành và lớn lên từng ngày. Nên 20, cứ vững bước mà đi. Vì phía trước mãi là bầu trời! ♥

Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2016

Cái chết của mùa hè.

Để bắt đầu quên đi môt mối quan hệ mà ta cho mối quan hệ đó sẽ là mãi mãi, bao giờ nó cũng làm cho ta phải trải qua những ngày thật khó khăn. Và rồi chúng ta phải kiềm chế cảm xúc của mình ở mọi lúc, để rồi chịu không được nữa thì tất cả cũng chỉ còn lại là những mảnh vỡ của miền ký ức.

Tôi ước tôi có thể quên đi cậu - người bạn mà đã đồng hành cùng tôi trong suốt thời gian qua, cùng nhau trải qua những thăng trầm của cuộc sống của hai đứa. Nhưng điều đó thật khó với tôi, khi mỗi ngày tôi cố gắng tìm kiếm cậu đều trở nên vô nghĩa.

Thực sự tôi rất giận, vì cậu đã bỏ rơi tôi mà đi, cậu biến mất khỏi cuộc đời của tôi mà không nói một lời nào.

Chẳng lẽ cậu không biết cậu là người bạn quan trọng như thế nào đối với tôi hay sao?

Chẳng lẽ, cái được gọi là "Tình bạn online", đó cũng chỉ là thứ mà chỉ cần cậu nói dừng là dừng, muốn kết thúc là kết thúc một cách dễ dàng như vậy sao?

Cậu tìm đến tôi vào những ngày mùa hè, và bây giờ biến mất khỏi tôi. Đến giờ vẫn không có một tin tức gì.

Liệu, cậu có ổn không khi rời xa tôi mà không nói một lời?

27/08/2016
Dạ Phong.

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2016

Tôi.


Dừng chân, hay cố chạy thật nhanh, tôi cũng chỉ là tôi, kẻ đang kiếm tìm, đuổi bắt một thứ thật xa xôi, ngược lối...