Thứ Năm, 28 tháng 12, 2017

Đau đến chết mất.


Chắc cuộc đời tôi từ nay cho đến về sau, sẽ không bao giờ quên được cái khoảnh khắc ấy. Khoảnh khắc mà bố té ngã, rồi đập đầu xuống đất chảy máu, vương vãi trên sàn. Mọi chuyện diễn ra trước mắt của mình..
Tiếng khóc than, tiếng kêu bố của tôi như làm vỡ nát cả không gian..

Tôi tưởng bố không sao nên cứ gọi bố đứng dậy sau một hồi tôi với bố giằng co nhau. Không thấy bố nói gì nhưng tôi vẫn đứng yên nhìn bố. Khi bố nằm lăn sang một bên thì trước mắt tôi là một vũng máu, sau đầu của bố.

Tôi hốt hoảng chạy đến ôm lấy bố. Tay tôi vương đầy máu từ đầu bố chảy ra. Tôi bắt đầu... Khóc!
"Bố.. Bố chảy máu nhiều lắm! Đầu bố chảy máu nhiều lắm!".
Tôi lại tiếp tục khóc nhiều hơn.
"Bố.. Bố có sao không? Đừng mà, con sai rồi.. Bố..".
Máu cứ tiếp tục chảy trên tay tôi, tôi càng bịt chặt lại nhưng mà chảy ra nhiều hơn.
"Xin bố.. Đừng mà.. Con xin lỗi! Làm ơn đừng mà..". Tiếng khóc của tôi như xé nát cả không gian không có ai, chỉ có hai bố con.

Tay tôi ướt đẫm máu của bố, liền lấy điện thoại. Người tôi nghĩ đến đầu tiên đó là chú Minh. Vừa gọi tôi vừa khóc thảm thiết "Chú Minh, cứu bố con, mau lên.. Bố con té chảy máu đầu nhiều lắm. Cứu bố.." Vừa nói xong tôi chỉ biết quăng điện thoại xuống mà tiếp tục ôm bố.

Chắc từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi khóc thảm thiết như thế..
"Con có gì muốn nói với bố không?"
"Đừng mà.. Bố.. Con  xin lỗi!". Tôi khóc đến tức ngực, mắt chỉ biết nhắm chặt lại mà khóc.
Có một kiểu khóc mà hôm nay tôi mới được biết đến. Đó là khóc càng to để cho thỏa cơn đau trong lòng, đến khi nào mà không còn khả năng nữa thì thôi. Hóa ra là như vậy đó.

Tay chân, quần áo của tôi lem luốc máu.
"Con biết sống sao đây.. Đừng mà bố. Xin bố mà!"
......
Chú Minh cũng đến, vô thấy tôi ngồi khóc ôm bố, trên sàn là 1 vũng máu. Chú cũng liền cầm máu cho bố. Nhưng bố lại không chịu đi bệnh viện. .
...................
Tôi đau mà chết mất. Ám ảnh là từ mà điều tôi đang bị dằn vặt. Tôi cứ nghĩ cảnh tượng này chỉ có trên phim ảnh. Nhưng hôm nay nó lại xảy ra với chính tôi. Như vết dao..
Khóc. Sợ hãi. Tôi chỉ biết khóc. Thậm chí ngồi viết entry này tôi cũng đang khóc thút thít..
Đau đến chết mất..
Từ trước đến giờ tôi không sợ máu. Nhưng hôm nay, chính nó đã đánh bại được tôi.
Tay máu, quần áo lem luốc máu. Là máu của bố.
Đau nát cõi lòng.. Ngực tôi như vỡ thành hàng trăm, hàng nghìn mảnh.
Bây giờ tôi chỉ biết cầu nguyện... cầu nguyện và cầu nguyện. Và sống trong sự dằn vặt đến mãi về sau.

Thứ Tư, 27 tháng 12, 2017