Thứ Tư, 29 tháng 7, 2020

Những ngày vỡ đôi..

Nếu em muốn thấy, chỉ cần nhìn mà thôi

Nhưng xa quá, em chẳng thể nào chạm tới anh.

Nếu em hạnh phúc, chỉ cần một mình anh mà thôi

Nhưng anh quay lưng đi, anh cười với cô ấy..

Nếu em lựa chọn, em chỉ có thể yêu anh mà thôi...

Nhưng sao thế này, anh chẳng thể thấy, những giọt lệ rơi đằng say nụ cười của em.


Nếu em biến mất, anh có thấy hối tiếc không?

Nhưng vĩnh viễn sẽ là không, bởi vì anh chẳng bao giờ nhìn thấy em ở phía sau..

P/s: Đi làm về ghé ăn tô hủ tiếu, nhà đối diện mở bài "Hoa nở không màu". Muốn không buồn nhưng cũng khó. Cũng ước được yêu thương, bù đắp.. Nhưng sao giờ...

Thứ Tư, 8 tháng 7, 2020

Night Changes

Lâu rồi em không viết... Bởi em muốn lòng bình yên hơn, vì em biết mỗi khi em viết ra là khi em đang cảm thấy mình không ổn.

Em đã cho mình cái quyền làm những điều mình muốn, mặc cho nó là đúng hay sai, mặc cho người khác nói em như thế nào.. Chỉ cần biết một khi đã quyết định thì em sẽ làm theo nó thôi.

Em đã để mình có thời gian nhìn lại những cảm xúc của riêng em, và rồi em không muốn bận tâm đến nó nữa. Bởi có lúc em cảm thấy mệt mỏi với những suy nghĩ, với những điều mà em không làm được. Em chọn cách buông, thả trôi những cảm xúc để nó không ảnh hưởng đến mình nữa...

Rồi em tự hỏi, em là gì đối với những người em cho là rất quan trọng ấy? Có thể chẳng là gì cả.. Cũng không sao, chỉ hơi chạnh lòng một chút thôi mà..

Em sẽ tự tô màu cho cuộc sống của em, dù cho nó sẽ là muôn màu, hay chỉ đơn thuần là trắng và đen thì nó cũng là những gì do chính em tạo ra.. Một bức tranh đẹp hay xấu còn tùy thuộc vào người cảm nhân. Và em sẽ không đợi ai đánh giá bức vẽ của mình mà sẽ tự cảm nhận nó từ khi mới bắt đầu..

Love me...