Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2016

Khi tôi 20.


20, một nửa của người lớn, một nửa còn lại là của trẻ con..
Một nửa vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vỏ bọc yếu mềm, để mạnh mẽ lên từng ngày.
Một nửa muốn nằm yên trong vỏ bọc của bố mẹ, không tranh đua, không vội vã với những người qua đường.

Có lúc tôi lại sợ cô đơn. Những năm tháng của thời sinh viên dần dần trôi qua mà tôi không biết mình cần gì, muốn gì. Chỉ biết cắm đầu vào học, học, học chỉ để gắng lấy được học bổng, gắng làm bố mẹ an lòng.
Có những ngày tôi cảm thấy thế giới bên ngoài quá rộng, quá nhiều mối quan hệ phải nuôi nấng, phải giữ chặt trong khi đó thế giới của mình lại quá nhỏ bé. Cứ nghĩ yên lặng trong thế giới của mình là an toàn, thế  mà có lúc lại gần như nghẹt thở, cô đơn cứ len lỏi rồi đan chặt vào tim.

Bây giờ tôi đủ để thấy được cuộc sống chẳng còn là màu hồng nữa. Những mộng mơ tắt lịm. Ánh mắt lúc nào cũng hoài nghi. Những mối quan hệ từng chút từng chút một không còn nữa. Thất vọng nhận ra rằng những yêu thương tin tưởng cho đi chẳng chút nào xứng đáng.

Vẫn biết rồi sau những vấp ngã, những thất bại, những đau đớn rồi người ta cũng phải trưởng thành và lớn lên từng ngày. Nên 20, cứ vững bước mà đi. Vì phía trước mãi là bầu trời! ♥

3 nhận xét: