Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2020

Con sâu đục khoét.

Một cô gái 24 tuổi, rất nhiều điều có thể khiến cho cô ấy buồn, có thể đơn giản chỉ là bản thân thấy thua kém bạn bè cùng trang lứa, có thể chỉ là nhận ra rằng trong suốt thời gian qua, bản thân chưa cố gắng đủ nhiều. Hay chỉ là những lúc lang thang vô định, tự cảm giác bản thân mình cô độc quá, nhỏ bé quá, yếu đuối quá..

Và rồi.. những lần như thế, nỗi buồn lại từ đâu đó kéo đến, dâng tràn cảm xúc, kéo cả cái yếu đuối len vào bờ môi cố gắng cắn chặt. Khi những giọt nước long lanh rơi xuống gò má và.. tự cười nhạo mình. Kiếm đâu ra lắm nước mắt, sao lại có thể dễ dàng nhè như vậy?

Những cơn sóng trong lòng, mà tôi chưa bao giờ gọi thành tên, có thể đó là những lúc tôi cảm thấy mình bị bỏ mặc lại, mọi người hối hả giữa dòng đời ngược xuôi. Còn tôi, trân trọng đứng bên đường, mắc vào một mớ tơ mà cảm giác rằng mình không thể tự gỡ ra được. Giữa hối hã ngược xuôi đó, mong rằng có ai đó đứng lại, cho mình một cái nhìn cảm thông. Nếu được... giá mà được như thế!
Sẽ đỡ cô độc biết bao..

Cũng có những phút yếu lòng, nghĩ rằng mình nên chọn cách nói ra hơn là giữ trong lòng. Nhưng đời phù du, người cũng có cuộc sống riêng của mình. Có mấy ai đủ vị tha để đến bên cạnh, nghe hết kể lể rồi hiểu trong cái mớ lê thê mà cảm xúc nhiều hơn là lí trí đó?

Tôi chọn cho mình cách im lặng. Cứ im lặng để nó tự đến và kéo lê mình vào những đêm dài khó ngủ. Những lúc đó tôi mới nhận ra, nỗi buồn như con sâu đục khoét, nó khiến cả màn đêm cũng chẳng còn là chỗ an toàn dành cho mình...
Có những ngày cả bầu trời như sụp đổ..