Thứ Bảy, 12 tháng 8, 2017

If i die tomorrow


Dạo này tôi cảm thấy bản thân mình áp lực một cách quá mức. Ở ngoài thì người đời nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại. Về nhà thì những ánh mắt thất vọng, những điều khó nghe như thế cứ tuôn ra trong khi tôi chẳng làm điều gì. Có khi cũng là cái cớ để trách tôi.
21 tuổi đầu, cảm giác được tự do là như thế nào nhỉ? Tôi cũng không rõ nữa.
Cách ăn mặc theo sở thích của riêng mình cũng bị áp đặt bởi người khác. Sao người lớn cứ mãi áp đặt suy nghĩ của mình lên con cái của họ mà không màng đến cảm giác của những đứa con ấy như thế nào. Họ không nhận ra rằng con của mình cũng cần có tiếng nói, cũng cần có sở thích, cũng cần được ra bên ngoài để vui chơi hay sao?

Thật sự bất lực.

Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2017

Tháng 8 chênh vênh..



Tôi tự hỏi, có gì khác nhau giữa đứa con gái hay buồn và mau nước mắt, với cái đứa suốt ngày cứ trơ trơ với mọi thứ như kiểu bất cần, mà thực ra là bất lực mới đúng.

Người ta cứ kéo nhau vào an ủi những cô nàng yếu đuối, viết những bài thơ, bài hát cho họ. Có ai biết những đứa trơ trơ mới thật là những đứa khổ sở rất nhiều không? :)