Lơ lửng, hư vô, yếu đuối. Là yếu đuối! Chắc chắn.
Lại một lần nữa để bản thân bị nó đánh bại. Ai thấu được đây?
Nó đang dần làm tôi đến phát tởm, nghẹt thở mà chết mất.. Tại sao quá khứ ấy lại đến với tôi? Tại sao lại là tôi mà không phải ai khác? Cứ nghĩ thời gian từng ấy năm đã giúp tôi có thể không cảm thấy khắc khoải khi nhắc về nó, nhưng không. Nó vẫn hiện lên trong suy nghĩ, tâm trí của tôi. Rất rõ.
Ám ảnh.
Cảm thấy mũi cay xè.. Tôi vẫn còn đang rất phẫn nộ, uất ức lắm. Ngực tôi như muốn nổ tung.
Biết phải làm sao đây??
Có người nói "Ngày buồn nhất, hôm đó nhất định trời sẽ mưa."