Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2018

Nhỏ..

Hôm nay tròn 1 tuần, cô bạn nhỏ của tôi vào Sài Gòn.
Tôi vẫn còn nhớ rõ đêm chủ nhật tuần trước. Tôi chở nhỏ ra đón xe, chỉ có hai đứa ngồi chờ. Tôi cứ thút thít hoài không dám khóc. Nhỏ biết tôi buồn, nhỏ nói vào tai "Đừng có khóc mà..". Câu nói của nhỏ làm mũi tôi cay hơn, mắt tôi đỏ hơn..

Tôi và nhỏ học chung từ thời học sinh cho đến khi cả hai cùng là sinh viên. Cả hai cùng học chung một trường, cùng học chung một ngành đó là "Giáo viên tiểu học", cùng nhau ở trọ.

Tình bạn của chúng tôi có được gọi là "kim cương" không nhỉ? Cả hai nói sẽ cùng sánh bước bên nhau. Nhưng giờ chỉ còn mình tôi trụ lại ở mảnh đất Phú Quý này. Không dám trách nhỏ vì đã bỏ tôi vào SG kiếm việc, vì ở đây nhỏ không xin được. Ba mẹ nhỏ, ba mẹ tôi ai cũng lo.

Nhỏ biết tôi thương nhỏ. Nhỏ biết tôi chỉ có mình nhỏ là quan trọng nhất. Nhỏ biết chỉ có tôi mới chịu được cái tính khó ăn, khó chịu của nhỏ. Tôi biết nhỏ thích ăn gì, ghét ăn gì và không ăn được gì. Biết nhỏ cần những gì khi ngủ. Biết từng hành động nhỏ nhặt, từng cử chỉ của nhỏ.. Còn rất nhiều cái biết nữa..

Nhỏ hay ốm, hay bị nhiệt miệng. Nhỏ hay đau họng, hay ho. Nhỏ khó ngủ.

Một hôm tôi đang quét sân thì nhỏ nhắn tin. "Tao sẽ vô Sài Gòn, cuối tuần này đi." Tôi đã ngồi xuống và khóc thút thít. Không biết phải trả lời lại như thế nào.. Mẹ đi làm về thấy tôi ngồi khóc, mẹ hỏi thì tôi kể cho mẹ nghe. Mẹ cũng chạnh lòng và.. thương nhỏ. Mẹ coi nhỏ như con của mình, mẹ đã rất vui vì tôi có một đứa bạn như nhỏ. Tự hào vì cả hai đứa đều lớn lên cùng nhau trong sự giáo dục của cha mẹ. Nghe tin mẹ tôi cũng buồn lắm. Mãi những ngày sau khi nhỏ đi, mẹ cứ hỏi "Không biết vô đó Hương có ăn uống được không.."

Trước ngày nhỏ đi Sài Gòn, tôi và nhỏ có một chuyến đi du lịch cùng nhau, đó là Đà Lạt. Dự định này của chúng tôi đã ấp ủ lâu rồi nhưng chưa thực hiện được. Vì giờ không còn cơ hội nào cùng nhau đi chung con đường nữa, nên chúng tôi quyết định đi sáng thứ 7 chiều chủ nhật về, tối chủ nhật hôm đó là nhỏ lên xe luôn. Tôi xem như đây là kỉ niệm của hai đứa. Để tôi nhớ rằng, mình đã có khoảng thời gian đẹp như thế khi ở bên nhỏ.

Tối chở nhỏ ra đón xe. Nhỏ biết tôi không muốn nhỏ đi nên nhỏ đã an ủi. Tôi ước gì thời gian ngồi đợi xe lâu hơn một chút nữa để có thể ngồi cùng nhỏ. Nhỏ cứ kêu tôi về đi, nhỏ đợi một mình cũng được. Nhỏ biết tôi sẽ khóc nên cứ thúc tôi về. Nhưng làm sao mà để nhỏ một mình được chứ. Khi xe đến, tôi khiêng đồ cho nhỏ. Nhỏ lên xe. Quay lại vẫy tay. "Về đi". Tôi đứng nhìn nhỏ cho đến khi xe chạy. Cổ họng tôi cứng. Mắt tôi nhìn mờ vì nước mắt bắt đầu ứa. Bây giờ ngồi viết những dòng này, nước mắt tôi cũng ứa, cổ họng tôi cũng cứng nghẹn.

Thế là một phần quan trọng của tôi cũng còn rơi vương vãi một ít. Vậy là từ nay không còn những buổi sáng ăn sáng. Những buổi chiều đi dạy về là chạy vô nhà nhỏ. Những buổi tối đi dạo cùng nhỏ. Không còn chở nhỏ đi bệnh viện mỗi khi nhỏ ốm. Không chở nhỏ đi mua thuốc. Không còn được thấy nhỏ nhăn nhó, khó chịu. Không còn đi bơi cùng nhau. Không được nhỏ "hành" mỗi khi nhỏ cần. Mọi thứ giờ còn lại "Không".

Hôm thứ sáu vừa rồi nhỏ nhắn. "Lớn rồi, tập cho quen đi. Người ở lại lúc nào cũng buồn hơn người đi". Thật sự.. Tôi không nói được nên lời. Đúng. Người ở lại lúc nào cũng buồn hơn, tôi là người ở lại.

Giờ chỉ cầu mong nhỏ đừng để ốm đau. Chỉ cầu mong nhỏ thật khỏe mạnh. Không ai bắt nạt nhỏ. Chỉ cầu mong mọi thứ thật an nhiên..
Giờ nhỏ đang ốm, mong nhỏ mau khỏe! Thương nhỏ..

Dạ Phong 23/09/2018
Tròn một tuần xa nhỏ.

Tôi và nhỏ ở Dinh Bảo Đại, Đà Lạt.

Tôi và nhỏ ở Ma Rừng Lữ Quán, Đà Lạt.

Tôi và nhỏ..

Thứ Bảy, 1 tháng 9, 2018

Tự nhiên vậy thôi.


Có những ngày tôi mang trong mình nỗi sợ hãi chẳng thể gọi tên. Nhìn vào đâu cũng thấy buồn, thấy đau. Không biết vì sao mình lại như thế. Chỉ là thấy mọi thứ, kể cả chính bản thân mình cũng trở nên trống rỗng và nhẹ bẫng. Chỉ cần một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua cũng có thể loạng choạng rồi quỵ ngã.

Có những ngày như thế, trong lòng không còn một chút gì của mạnh mẽ ngoài.. cô đơn!
Tuổi trẻ lắm khi cũng lạ thật. Buồn vui cũng bất chợt đến lạ. Sẵn sàng cười vì những tin nhắn vu vơ, cũng có thể tự nhiên buồn vì một ngày mở mắt đã thấy chán. Thế thôi!

Tất cả cứ chậm rãi mà chần chừ ở lại trong đầu tôi và tôi chỉ muốn nằm lại như con mèo lười trốn tất cả.
Một lần nữa tôi lại vùi đầu vào trong nỗi buồn không lối thoát. Cứ chênh vênh mãi thôi, chẳng thể trụ bám vào đâu được. Nếu cuộc đời là những chuyến đi thì có lẽ lúc này đây, tôi đang dừng cho đỡ mệt?