Thứ Ba, 5 tháng 11, 2019

Hãy cùng nhau yêu thương thật nhiều các con nhé!

Những dòng viết đầu tiên sau những ngày cô thi cử. Cô muốn viết về các con.
Hôm nay thực sự cô nhớ các con rất nhiều, mặc dù ngày nào chúng ta cũng gặp nhau. Hì..

Các con biết không, trước khi vào làm chủ nhiệm lớp chúng ta. Cô chỉ là một giáo viên hợp đồng với nhiệt huyết của tuổi trẻ. Cô cố gắng năng nổ trong công việc của mình. Cố gắng thể hiện những mặt tốt nhất, để tạo hình ảnh tốt nhất. Và cô cũng đã gắn bó ở trường đã được 2 năm. Năm nay, sau khi cô thi công chức và đậu, cô tiếp tục gắn bó với trường năm thứ 3. Và các con biết không, may mắn khi cô được vô chủ nhiệm lớp 2C.


Cô vẫn nhớ ngày đầu tiên khi cô bước vào lớp. Các con hỏi cô "Cô là chủ nhiệm mới của con hả cô?", "Cô dạy mấy con luôn hả cô?", "Cô trẻ ghê vậy cô?"..v..v..
Cô ấn tượng nhất là các con rất lễ phép.

Đến nay cô dạy lớp cũng đã được gần 2 tháng. Sao bây giờ cô thương và yêu các con nhiều quá.
Các con thật sự rất ngoan và nghe lời cô. Không có cô trong lớp, các con cũng rất là trật tự và không nói chuyện. Đến nỗi cô Hiệu phó đi ngang qua cũng phải khen.

Cách đây tuần trước các con làm cô thực sự rất cảm động. Cô chỉ nghỉ dạy 1 buổi thứ 6, vậy mà đến hôm thứ 2 đi học lại. Vừa thấy cô vào lớp các con đã hỏi tại sao cô không đi dạy ngày thứ 6, mà lại để cô khác dạy. "Cô bị bệnh hả cô?", "Cô mắc gì hả cô?, "Cô đi đâu hả cô?", "Cô sao không dạy tụi con?". Và các con còn nói một câu làm cô rất bất ngờ
"Xa cô có 1 ngày mà nhớ cô muốn chết". Ha ha. ^^
Nghe nói xong mà cô chỉ biết cười thôi các con ạ. Khi cô hỏi lại "Nhớ cô lắm hả?", các con còn nói
"Dạ nhớ lắm cô, không phải một ngày mà thêm thứ 7, chủ nhật nữa là 3 ngày lận cô."
Đáng yêu chết mất! ♥
Hiện tại bây giờ cô rất nhớ tụi con, dù mới gặp tụi con lúc chiều nay. Mong đến sáng ngày mai để gặp tụi con.

Chúng ta hãy cùng nhau yêu thương thật nhiều. Và cùng nhau cố gắng để đạt được kết quả học tập tốt, trò ngoan nhé!

Nhớ các con nhiều. Thương! ♥

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2019

HIT !!!

Có vẻ như ngày càng, sự cô độc trong thế giới hiện đại càng ám ảnh và theo đuổi những người trẻ như chúng ta, bất kể chúng ta có muốn hay không.

Ai cũng từng ít nhất một lần trải qua những ngày mà tâm trạng ẩm ương, chợt buồn chợt u sầu, chợt thấy cô đơn. Khi đó, ta cảm thấy mình lạc lõng vô cùng giữa bộn bề náo nhiệt. Nỗi cô đơn từ đâu mà có là câu hỏi mà nhiều người chẳng thể đưa ra câu trả lời. Chỉ biết cảm giác cô độc, bơ vơ như mất đi điểm tựa dần trở thành một điều không thể thiếu của người trẻ hiện đại.

Có đôi khi, cô độc đến từ việc bạn rõ ràng hiện diện nhưng chẳng được ai quan tâm, dù chỉ là đôi ba câu chúc vu vơ, sáo rỗng. Cái gọi là trống vắng lắm lúc cũng chẳng to tát đâu, choàng tỉnh sau giấc ngủ chưa định hình được thế giới xung quanh, khi đó cũng cảm thấy trống rỗng.

Không phải khép kín hay ít nói. Chỉ là nhiều lúc, ta thấy mọi người xunh quanh khác xa mình, không thể giao tiếp, không thể trao đổi.
Ngay cả những lúc khó khăn, chật vật nhất, nhiều người trẻ cũng chẳng biết tìm đến sự giúp đỡ của ai.

Hỉ nộ ái ố, buồn vui giận hờn, mọi cảm xúc đó đôi khi chẳng vì ai cả!.

Thứ Tư, 3 tháng 7, 2019

Stay.

Một ngày, gặp một vài người mình đã rất quen thuộc, nói một vài câu chuyện thường nhật xảy ra trong cuộc sống.
Một ngày, đi làm, đi học, ăn cơm, về nhà, ngủ... quẩn quanh nhiều suy nghĩ vẫn vơ.

Đôi khi bất chợt cảm xúc ùa về, làm cho cả ngày lòng buồn nặng trĩu.

Chỉ là một câu nói bông đùa của người khác đôi khi cũng khiến mình bị tổn thương. Hay một hành động nhỏ không vui khiến bản thân bị chi phối. Rồi một vài chuyện không hay xảy đến từ từ, dần dần trong cuộc sống cũng khiến ta suy nghĩ và đau đớn trong lòng.

Trĩu nặng. Hỗn độn.

Ngày dài.

8 giờ tối, tôi về đến nhà sau một ngày đi học. Dắt xe lên nhà và chào  bố mẹ.
"Sao hôm nay về trễ vậy con? Con ăn chưa?". Đó là câu hỏi đầu tiên của mẹ dành cho tôi. Vì sợ mẹ lo lắng cho sức khỏe của mình, nên câu trả lời an toàn nhất để mẹ an lòng đó là "Con ăn khi nãy trên đường về rồi mẹ."

Bụng rỗng, chẳng buồn ăn. Không cảm giác thèm thuồng ăn gì đó. Chỉ muốn nói rằng "Mẹ ơi, con đau lắm, đau khắp cả người!"

Tôi lê thê bước chân vô phòng. Treo áo khoác và cặp. Nằm xuống giường và cầm điện thoại lên. Chỉ muốn nhấc máy và gọi cho ai đó, mè nheo vài phút thôi.
Có những khoảnh khắc, như chính lúc này đây, tôi muốn gục vào vai người nào đó dù chỉ vài giây thôi, bảo người truyền cho tôi ít sức mạnh, vượt qua chặng đường phía trước.

Mở điện thoại lên. 5 cuộc gọi nhỡ của mẹ. Chắc là mẹ gọi lúc tôi đang đi trên đường nên không nghe được. Tự dưng nước mắt cứ chờ trực, nghẹn. Nhưng không khóc!

Chợt nhớ ra hôm qua là sinh nhật của Phi. Và không có sau đó nữa...

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2019

G.Soul ♥

1. Tóc ngày càng rụng nhiều hơn. Khiến tôi chẳng dám gội đầu, hay là chải tóc. Chỉ cần vuốt nhẹ là tóc rụng theo. Và thực sự bây giờ đầu của tôi bị...hói!
Thật là chán nản, không biết phải uống gì hay làm gì để tóc thôi rụng nữa. Đã cố gắng đi ngủ sớm. Ăn uống nhiều hơn để đủ chất, mặc dù không ngon miệng. Trái cây cũng ăn dữ lắm. Nhưng sao vẫn không thấy tiến triển gì sất!!

2. Bố không hút thuốc và uống cà phê. Nên bố dạy bằng lái xe cho học viên, họ mua cho bố cà phê ở Milano. Mà bố có uống cà phê bao giờ đâu. Nên bố đem về cho tôi. Mà cũng hay ghê, bản thân thì khó ngủ, uống một chút cà phê hay uống nước trà, hay uống nước có ga là xác định mất ngủ. Vậy mà bố đem về, cứ thích uống của chùa, ha ha. Uống xong nên giờ này mắt cứ trơ tráo lên chẳng buồn ngủ. Sao lạ vậy cơ chứ!! ;(

3. Tôi đang nghiện ăn bánh thực sự!! Hôm nào đi học về cũng phải ghé tiệm bánh mua cái gì đó, để tối ngồi máy tính và gặm nhấm. Nếu tiệm có thẻ thành viên, chắc tôi cũng phải có một cái cho mình. Gần đây tôi hay ăn nhất là bánh phomai và tiramisu. Thích vị béo béo ngậy của phomai. Cơ mà chỉ thích béo của bánh chứ không thích béo của thịt mỡ heo :))


4. THÁNG 7 MÌNH CÓ HẸN VỚI SPIDER-MAN !!! Người Nhện, đợi mình. <3

Thứ Hai, 10 tháng 6, 2019

Khoảnh khắc, im lặng và...


1. Dạo này tóc tôi rụng nhiều một cách kinh khủng. Cứ nghĩ do tóc cũng dài, rồi chải nên nó rụng. Nên chiều nay tôi đi ra tiệm gội đầu, cắt tóc. Thì chị chủ nói là tôi nên đi khám gấp, tóc rụng nhiều quá. Như thế này không phải do tóc dài mà là do bệnh lí. Chị ấy chỉ vốt cái nhẹ mà tóc tôi rụng theo mà chị mất hồn. Buồn quá, lo lắng nữa. Không biết bị gì nữa, khoảng thời gian gần đây tôi hay bị mất ngủ và hay trằn trọc vào đêm.


2. Nghỉ hè cũng đã được 2 tuần. Thời gian hè năm nay tôi phải đi học lên và tranh thủ dạy thêm. Cả ngày bận rộn: sáng đi học sớm đến chiều tối về; 5 giờ chiều dạy thêm đến 7 giờ tối. Ăn cơm, tắm rửa rồi làm những việc linh tinh. Hè này phải tranh thủ đọc hết truyện tôi mua mà vẫn chưa đụng đến mới được. Haiz..


3. Bố càng ngày đáng yêu lắm. Mỗi sáng tôi còn ngủ nướng thì bố đang  pha sẵn 1 ly mật ong + tinh bột nghệ, để khi tôi ngủ dậy rồi uống. Bố dắt xe ra cho tôi. Bố còn nấu nước ấm bỏ sẵn vào bình nước cho tôi đem đi học. Bố làm hộp cơm trưa để tôi ở lại trường mà ăn, ăn cơm căn tin tôi không ăn được. Tuy những việc này từ trước đến giờ bố đều làm mỗi ngày cho tôi, nhưng chỉ khi thấy được cảnh đó thì mới thấy bố đáng yêu lắm.
Ai bảo bố chỉ có 1 đứa con gái rượu như tôi chứ. He he.


4. Cách đây 1 tuần tôi có đi xem phim với H. Từ khi có rạp chiếu phim, tôi hay chỉ đi xem phim 1 mình. Lạ thế chứ. Nhưng tuần trước tôi có thay đổi không khí một chút là.. hẹn rủ H cùng đi xem phim với mình. Cũng mới quen biết nhau, hôm đi xem phim cũng là lần đầu tiên gặp nhau ngoài đời. Nên suốt buổi, cả 2 chúng tôi đều không nói chuyện gì nhiều, ngoài việc nói qua nói lại mấy câu liên quan đến phim. Và rồi khi phim kết thúc, tôi và H chia tay nhau. Cả hai đi về, không ai nói một lời,   không có những lời nói cho những cuộc hẹn sau, và cũng chẳng còn những lần trò chuyện cùng nhau nữa..

Thứ Năm, 30 tháng 5, 2019

30-5-2019

Cũng đã được nửa năm rồi tôi mới viết cái gì đó cho mới mới cái blog ẩm ương này. Cũng nhiều lần vào định viết nhưng rồi lại thôi.. Hôm nay mới vào và.. nghiêm túc ngồi viết những điều nhỏ nhặt, bình dị của tôi những tháng ngày qua.
Vì lương giáo viên hợp đồng chẳng đủ để tôi tiết kiệm đi học. Nên từ khi ra Tết, tôi bắt đầu kiếm việc làm thêm để có thể tích góp được khoản nhỏ, đủ cho tôi trang trải qua 3 tháng hè đi học. Công việc tôi tìm được đó là "batender" ở một quán nước vào mỗi buổi tối.
Lịch hằng ngày của tôi hầu như là kín, không có thời gian để chăm chút bản thân.
Sáng đi dạy trên trường. Chiều dạy thêm ở nhà. Tối đi làm thêm đến 11 giờ về.
Dần dần cũng được 2 tháng trôi qua, nó làm cho tôi kiệt sức. Cảm giác được cơ thể tôi đang mệt dần. Quán đông nên tôi không có thời gian để ăn tối. Một mình tôi trong quầy vừa pha chế cho khách uống tại quán, vừa cho khách mang nước về, vừa là thu ngân. Tôi đứng từ 5 giờ chiều cho đến khuya, không có thời gian để tôi ăn. Cố gắng tranh thủ ăn vội vàng khi vắng khách. 30 ngày thì chắc đã 28 ngày tôi ăn mì cay của quán.
Tôi bắt đầu cảm thấy mình bị đuối sức. Bụng tôi hay lên cơn đau lúc đứng quầy, miệng tôi bị lỡ và.. tôi sút ký trầm trọng, chỉ còn 42kg. Tôi ốm dần và thường xuyên bị sốt. Sáng hôm sau lên trường đứng trên lớp dạy tôi cảm thấy rất đuối, không được tỉnh táo và chỉ muốn nằm xuống.
Tôi sốt cao phải nghỉ làm 2 ngày nhập viện. Bác sĩ bảo tôi thiếu máu, ăn uống không đầy đủ, làm nhiều dẫn đến kiệt sức, thiếu đề kháng.
Mẹ đã rất buồn. Mẹ chỉ có một mình tôi nên tôi cảm giác thật có lỗi với mẹ. Mỗi tối đi làm, mẹ hay gọi điện hỏi "Quán có đông không con? Con ăn gì chưa? Hay để mẹ mua bánh xèo đem sang cho con nha?". Tôi chỉ nói dối để mẹ không phải lo "Dạ con ăn cơm rồi, hôm nay ăn cơm với thịt, canh rau, v..v...". Chắc mẹ biết ngày nào tôi cũng phải ăn mì cay, mẹ phải giận và xót lắm!
Sau cơn bệnh đó, tôi xin phép chị chủ quán cho tôi xin nghỉ. Tôi cũng đã nói rõ ràng lý do cho chị nghe, và chị đã đồng ý cho tôi nghỉ. Nhưng chị vẫn nói với tôi là hãy đến quán giúp chị vào những ngày cuối tuần. Nếu hôm nào bận thì ghé qua quán làm giúp chị.
Ngày tôi làm cuối cùng, vợ chồng chị chủ quán đã làm bữa tối để chia tay tôi. Trước khi ra về, anh chị cứ nói đi nói lại rằng hôm nào rãnh không bận gì thì cứ sang quán giúp anh chị. Cuối chào anh chị và tôi không quên nói lời cảm ơn.

Tôi trở lại với cuộc sống của mình. Sáng đi dạy trên trường, không còn cảm thấy đuối sức khi đứng lớp nữa. Chiều dạy thêm ở nhà, tôi có nhiều thời gian kèm học sinh hơn, không phải lo dạy cho xong để chạy đi làm. Cũng may lúc tôi nghỉ làm thêm cũng là lúc tụi nhỏ chuẩn bị thi cuối học kỳ. Đến tối lại tôi ăn cơm cùng bố mẹ. Tắm rửa. Vào phòng ngồi vào bàn làm việc. Xong công việc thì xem phim, có hôm thì đọc những cuốn truyện tôi mua nhưng chưa đọc đến. Rồi 10 giờ 30 đi ngủ.
Tính đến hôm nay cũng được nửa tháng rồi. Ăn thì có ăn đủ bữa, ngủ thì có ngủ đủ giấc. Nhưng chỉ lên được 43kg. Hu hu.

Quay lại blog, cũng nhớ mọi người lắm. :D
Chúc mọi người ngủ ngon. Người ghét tớ ngủ ngon!! ♥