Thứ Tư, 16 tháng 5, 2018

Hạ ơi!!

Thế là cũng gần đến ngày cuối cùng của một năm học. Những ngày cuối năm học này công việc nhiều không xuể.

Học sinh vẫn đi học bình thường mặc dù đã thi xong, chủ yếu tụi nhỏ lên ngồi chơi rồi làm bài tập. Vì công việc nhiều nên tôi đã cho bài tập. Tụi nhỏ thì im lặng ngồi làm bài còn tôi thì tiếp tục với sổ sách cuối năm.

Giờ nghĩ lại sao tôi thấy buồn cười quá đi mất. Ôi học sinh của mình ngây thơ quá!!
Chẳng là hôm nay trong lúc tôi đang làm hồ sơ thì cậu nhóc Hào mới kêu lên "Cô Ngân!". Nghe thấy tôi liền ngẩng mặt lên nhìn xem và đáp lại: "Sao vậy con?"
Hào đáp: Cô Ngân, mắt của con.. Tôi liền chạy xuống xem, vì nghe đến mắt thì lo sợ không biết ảnh hưởng gì? Tôi xuống chỗ của Hào và hỏi liền:
- Mắt của con làm sao?
- Cô Ngân.. Mắt của con nó bị lòi ra ngoài rồi. *vừa nói vừa xoa cái mắt bên trái*
Tôi ngớ người và trong đầu của tôi là "Quào!". Tôi hỏi tiếp "Là sao con?"
- Mắt của mấy bạn không lòi ra ngoài mà mắt con nó lòi ra, sắp rớt ra rồi cô.
Tôi tiếp tục trong đầu "Quào!" :D . Nói thật là lúc đó tôi buồn cười chịu không nỗi, lúc đó tôi cười mỉm một cái rồi ngồi xuống dơ hai ngón tay lên và hỏi:
- Số này số mấy vậy con?
- Dạ số 2.
- Số này số mấy?
- Dạ số 5.
Tôi lại mỉm cười rồi nói tiếp "Không sao đâu con, mắt con vẫn bình thường, không sao hết. Đâu có lòi ra hay sắp rớt gì đâu. Không sao đâu nha con."
- Không, con rờ sắp rớt nè.
Tự nhiên không biết lúc nào 2 mắt của ảnh lại đỏ au rồi dòng nước mắt chảy xuống. Tôi hỏi: "Con khóc hả Hào?"
- Dạ đâu có.
Vừa nói "Dạ đâu có" xong thì ảnh liền "huhu". ^ ^
- Sao thế con, con đau ở đâu hả?
- Dạ..ứ ứ...ứ (nói gì không nghe được luôn) ^^
Tôi hỏi những đứa khác.
- Thiện, con quay lại xem mắt bạn có sao không con.
Thiện: - Tui thấy mắt ông có sao đâu!
- Như Nhung, con thấy mắt bạn có sao không con.
Nhung: - Dạ không sao cô, bình thường mà cô.
- Mắt con không sao hết nghe chưa, con cảm thấy đau hay gì thì trưa nay về kêu mẹ dẫn con đi khám xem sao nha. Chứ cô với cả lớp thấy mắt của con không có bị rớt  hay lòi ra đâu nè!
- Dạ..
Tôi nói xong, vừa cười vừa xoa đầu Hào nói: "Sao lại ngây thơ quá không biết!!"
Tôi về lại bàn giáo viên, ngồi nhìn xuống thì thấy ảnh đang cười với mấy đứa xung quanh. Tôi cũng biết thua với tụi nhỏ. :D :D

Sao học sinh của tôi ngây thơ thế không biết. Học sinh lớp 2 ngây thơ vô số tội. Cứ nghĩ năm sau lên lớp 3, rồi lên lớp 4, lớp 5 chắc lúc đó tụi nhỏ chẳng còn ngây thơ và hồn nhiên như vậy nữa. Tôi cảm thấy nuối tiếc quá!! Chắc tôi sẽ nhớ tụi nhỏ lắm lắm.
Nhưng dù gì gần cuối năm nhóc Hào cũng đã cho tôi thấy được sự ngây thơ của ảnh. Coi như là niềm vui nho nhỏ của một ngày bận rộn của mình. ^ ^