Thứ Hai, 14 tháng 11, 2022

A Crazy Mind

 "Mẹ..." Đó là tiếng gọi to của tôi đầu tiên khi lái xe vào trong sân nhà, không thấy mẹ ngồi ghế đá. Mẹ ở bếp đi ra "Hả"

Khi thấy mẹ, tôi bắt đầu....khóc, à cũng không phải là khóc to cho lắm. Chỉ là mếu máo một chút và..rưng rưng, sau đó thì nức to hơn.Tôi bây giờ chỉ đang thất vọng. Rồi tận hưởng cái khoái cảm tự ngược đãi bản thân. Đã sớm nản lòng với chính mình. Đã sớm hiểu rõ mình lựa chọn cuộc sống ra sao và nỗi đau như thế nào. Đã sớm coi mình như đã chết. Chỉ là lại trốn vào cái vỏ ốc sên. Đó là một cái hang cứng an toàn, tối tăm nhưng ẩm ướt. Tôi vẫn luôn gửi mình vào đó, không thể đi được tới chốn nào khác. 

Tôi muốn chết nhưng tôi lại thèm ăn spaghetti giống như một tiếng chuông gió vang lên, nhẹ nhàng nhắc nhở rằng "mày và những muộn phiền của mày đều có ý nghĩa". ☺



2 nhận xét:

  1. Ôi suốt cả năm mới gặp lại cô giáo. Tui ôm miếng nàooooooo
    Đừng bỏ đi biền biệt nữa nhó, thi thoảng ghé đây không thấy cô giáo viết gì, tui hơi bị buồn luôn đó :"<

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. He he, dạ em biết rồi nè, cũng nhớ nơi này lắm ^^
      Lâu lâu em vẫn ghé vô nhưng không có viết gì thêm á Sonata <3

      Xóa