Thứ Bảy, 1 tháng 9, 2018

Tự nhiên vậy thôi.


Có những ngày tôi mang trong mình nỗi sợ hãi chẳng thể gọi tên. Nhìn vào đâu cũng thấy buồn, thấy đau. Không biết vì sao mình lại như thế. Chỉ là thấy mọi thứ, kể cả chính bản thân mình cũng trở nên trống rỗng và nhẹ bẫng. Chỉ cần một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua cũng có thể loạng choạng rồi quỵ ngã.

Có những ngày như thế, trong lòng không còn một chút gì của mạnh mẽ ngoài.. cô đơn!
Tuổi trẻ lắm khi cũng lạ thật. Buồn vui cũng bất chợt đến lạ. Sẵn sàng cười vì những tin nhắn vu vơ, cũng có thể tự nhiên buồn vì một ngày mở mắt đã thấy chán. Thế thôi!

Tất cả cứ chậm rãi mà chần chừ ở lại trong đầu tôi và tôi chỉ muốn nằm lại như con mèo lười trốn tất cả.
Một lần nữa tôi lại vùi đầu vào trong nỗi buồn không lối thoát. Cứ chênh vênh mãi thôi, chẳng thể trụ bám vào đâu được. Nếu cuộc đời là những chuyến đi thì có lẽ lúc này đây, tôi đang dừng cho đỡ mệt?

3 nhận xét:

  1. Ơ sắp đi dạy lại rồi mà tinh thần nhăn nhúm thế này đây hở cô giáo. Bởi vậy, dành tiền làm gì, tuổi trẻ phải đi du lịch đi^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em đang dự định thời gian tới sẽ đi Đà Lạt này chị. Hì. Em muốn hít thở không khí ở đó. Nghĩ đến thôi em cũng thấy yên bình đến lạ đó chị;)
      Cũng vô năm học mới rồi, em lại bắt đầu bận rộn nè T^T

      Xóa
  2. DVD nghĩ rẳng ai cũng có những ngày như thế...

    Trả lờiXóa