Người ta vẫn thường nói rằng, chỉ có chính mình mới hiểu rõ bản thân mình nhất, nhưng có đôi lúc đến bản thân còn không biết rõ mình muốn gì và cần gì nữa. Bao nhiêu vui vẻ trước kia cứ rơi rớt nơi đâu, chỉ còn trong người nỗi cô đơn muộn phiền nhạt nhẽo và trống rỗng.
Đôi lúc cũng muốn lắm những chuyến đi thật xa nhưng lại chẳng biết nơi đâu là điểm dừng. Cuộc sống cứ xoay vòng lẩn quẩn nhàm chán với những thứ trách nhiệm và nghĩa vụ, rồi đến một lúc nào đó chợt thấy mình yếu đuối đến lạ, rồi lại ước giá như mình thử chết đi để biết ai thực lòng yêu thương mình.
Cũng có những ngày chẳng muốn làm gì cả, chẳng muốn đi đâu chỉ muốn tìm cho mình một khoảng lặng nào đó giữa dòng đời hối hả giữa biển đời trùng điệp những thước đo giá trị, nhưng có lẽ cuộc sống là những chuỗi ngày vội vã nên chẳng thấy đâu một khoảng lặng mà tìm.
Lại có những ngày muốn chạy trốn tất cả, muốn vùi mình vào một góc nào đó mặc kệ sự đời, để bản thân có thời gian nghỉ ngơi, để suy nghĩ những chuyện đã qua, về những giấc mơ còn đang giang dở... Nhưng sao cảm thấy con đường tương lai nó tối tăm mờ mịt quá.
Cuộc đời họ cứ ví nó như một bản nhạc, lúc trầm lúc bỗng như nỗi lòng mình bây giờ, vô hướng... chẳng biết đi cùng ai... về đâu....